Cô đứng đó, yên lặng như một nét vẽ chưa hoàn chỉnh, dáng người mảnh khảnh hòa quyện trong thiết kế đầy chất thơ của Issey Miyake. Những đường phác mảnh, như chì loang trên nền giấy gợn sóng, lướt qua cơ thể như đang vẽ nên một chuyển động, dù cô chẳng hề nhúc nhích. Chiếc đầm có cấu trúc lạ thường – vừa mềm mại như dòng nước, vừa sắc sảo như nếp gấp origami. Vải rũ xuống theo từng nhịp thở, tạo nên những khối hình trừu tượng không tuân theo bất kỳ quy luật nào ngoại trừ cảm xúc.
Bức tường phía sau trắng toát, tĩnh lặng như nền của một bức tranh chưa vẽ. Không có gì làm phân tâm – chỉ là không gian, đường nét và ánh sáng rọi xiên qua khung cửa. Những vết chì tưởng chừng ngẫu hứng lại chứa đựng sự tính toán tỉ mỉ, tạo nên một cảm giác lơ lửng giữa hiện thực và mộng tưởng. Cô không chỉ mặc trang phục – cô là một phần của nó. Như thể chính làn vải ấy đang lựa chọn cơ thể cô để tồn tại.
Giày cao gót đen nhọn hoắt, đơn giản mà quyết liệt, cắm sâu xuống nền nhà như một dấu chấm hết cho chuỗi chuyển động mềm mại phía trên. Chúng là điểm neo, giữ cô lại khỏi bay đi trong sự trừu tượng của thiết kế. Mỗi bước chân sẽ như một nét chấm phá, một sự can thiệp đầy chủ ý vào bố cục tưởng chừng như bất định của không gian. Những gam màu bị khước từ – chỉ còn lại ánh sáng và bóng tối, và ở giữa là chính cô, một bản vẽ sống động đang chờ được hoàn thiện trong trí tưởng tượng của người ngắm nhìn.